Mười ngày Đại lễ ngàn năm Thăng Long – Hà Nội cuối cùng cũng kết thúc, mặc kệ những lời khen, chê, thanh minh, bao biện, bên cạnh những người hoặc trục lợi vật chất, hoặc tinh thần từ nó, bên cạnh những người khác, lợi dụng nó để kiếm chác những món lời khác còn khó nói ra hơn.
Đại lễ kết thúc bằng ba loạt hình ảnh trên báo chí: một là lễ diễu binh, diễu hành thuộc loại lớn nhất trong lịch sử nước nhà tại quảng trường Ba Đình, hai là tối biểu diễn nghệ thuật và bắn pháo hoa tại sân Mỹ Đình, mà giá vé chợ đen cũng vào hàng khủng nhất trong lịch sử Hà Nội, và ba là hình ảnh những người dân ngoại tỉnh ngủ nốt đêm cuối cùng dưới khách sạn ngàn sao thủ đô, bên cạnh những rác rưởi túi ni lông cờ hoa chăn chiếu, đợi trời sáng bắt xe về nhà, trở lại với công việc bình thường.
Chưa bao giờ người ta lại háo hức và mong đợi một dịp nào đến như thế, như sự chờ mong ngày Tết của lũ trẻ con, bởi dịp đó chúng được sống một quãng sống khác, không bài tập, không đến trường, chỉ vui chơi và nhận tiền mừng tuổi. Tất nhiên Tết cũng có người thích, có người không, vì cái không khí của nó và vì cảm nhận riêng của người đó, chả sao. Đại lễ cũng thế.
Thú thật, khi nhìn hình ảnh những người ngoại tỉnh phải trải chiếu ngủ vạ vật khắp nơi, tôi thấy có chút chạnh lòng. Một đại lễ lớn như thế, hoành tráng như thế, nhiều cái “nhất” đến như thế, nhưng những người tới dự lại chỉ có thể màn trời chiếu đất mà chung vui. Ừ thì vĩ mô đất nước còn nghèo. Ừ thì khoảng cách giàu nghèo thế này thế nọ. Ừ thì vi mô nhà nghỉ tăng giá, khách sạn chật phòng. Ừ thì sức chứa của nội thành Hà Nội cũng có hạn. Nhưng sao lại phải bô nhếch thế ? Sao phải khổ thế ?
Tôi biết, những người nằm trên bãi cỏ, vỉa hè đó không hề thấy khổ. Họ vui sướng hòa nhập vào không khí Đại lễ một cách vô tư, hồn nhiên. Họ không hề tính toán xem mình đã được gì, mất gì. Nhưng vẫn là câu hỏi ở trên kia, tại sao một Đại lễ to thế, long trọng và thiêng liêng thế mà người dân lại phải ngủ ngoài đường ?
Tôi không trách họ đã dẫm lên, nằm lên, đè lên, làm một số việc khác lên những bãi cỏ xanh của thành phố, để rồi sau Đại lễ, những bãi cỏ biến thành bãi đất trụi thụi lụi chẳng hề nên thơ. Tôi cũng không trách họ nằm ngồi khắp nơi, làm cho những bức ảnh Đại lễ trên các trang báo bớt phần tươi đẹp. Nói gì thì nói, cách sống và tư duy nông dân cũ vẫn cần một khoảng thời gian dài mới có thể thay đổi, thậm chí có khi phải đợi đến cả ngàn năm. Và những gì đăng trên báo chí, nó là sự thật thôi có gì đâu mà phải che giấu.
Ừ thì người ta yêu Hà Nội. Ừ thì người ta chung vui cùng Hà Nội. Ừ thì dân ta vốn thích hội hè đình đám, chỉ trống đình giục thùng thùng mấy tiếng là bà con tụ đã lại rõ nhanh nữa là cái Ngàn năm to tát. Ừ thì người ta có thể chịu hơi khổ một tí, chủ yếu là được sung sướng về tinh thần. Ừ thì thân ai nấy lo. Ừ thì hồn ai nấy giữ.
Nhưng ngoài tất cả những điều ấy, dường như vẫn còn có gì đó bị xô lệch ở đây.
Chị thấy bạn bè xung quanh chị, ở HN không biết sao, chứ trong SG, mọi người không cảm thấy đại lễ gì hết em à, chỉ thấy là một việc tiêu tốn vô ích, nhưng thôi, không bàn chuyện lớn…
Đại lễ nó cũng có ý nghĩa của nó chứ chị, vừa là cơ hội phát huy truyền thống dân tộc, vừa quảng bá và thu hút du lịch. Chỉ có cái cách người ta tổ chức và tiêu tiền biến nó thành Đại lễ đốt tiền thôi.
Nhẹ nhàng quá anh ơi :)
nhẹ nhàng thôi, chứ Đại lễ ngàn năm nhận được đủ gạch đá để xây lại nguyên cái Hoàng thành Thăng Long rồi còn gì :))
Xô lệch, ừ thì có đấy, nhưng một khi con người quen mãi với cái xô lệch ấy rồi thì cuối cùng nó cũng trở thành ngay ngắn …
ừ, vì họ đã tự lệch để cho nó khớp với những gì còn lại