Sóc nâu trong rừng sâu – Chương kết

Photo by Dušan Smetana on Unsplash

CHƯƠNG KẾT: CÁNH ĐỒNG HOA VÀ SAU ĐÓ

Sau đó, chẳng còn chuyện gì bất ngờ diễn ra nữa. Đứng trước cánh đồng hoa bạt ngàn, tít tắp, Sóc Nâu ngẩn ra. Chú ngẩn ra không phải vì hoa quá đẹp hay quá nhiều, mà bởi vì, tất cả đã trụi thụi lụi sạch bách. Cô bé chạy đi mất, rồi một lúc sau quay về, nói rằng cô đã đi hỏi bố. Cánh đồng hoa mới được thu hoạch rồi, hoa đã được bó lại, chuyển tới các khu chợ để bán cho người ta. Dường như mùa đông sắp tới, nên người ta sợ hoa tàn úa khi gió lạnh về. Vả lại, hoa cũng đã bắt đầu nở rộ, nếu không kịp thu hoạch, thì hoa sẽ nở bừng ra hết, chẳng bán được.

Sóc Nâu đang chưng hửng, thì cô bé đã nói với chú:

_ Đừng lo, chị sẽ dẫn em tới khu vườn của riêng chị, nơi chị trồng những loại cây, loại hoa chị yêu thích. Nơi ấy chẳng rộng lớn được như cánh đồng hoa này, nhưng là nơi chị đã chăm sóc từ lâu rồi. Mỗi năm chị lại trồng thêm một ít cây hoa mới. Hiện giờ cũng có hoa đang nở đấy, em tới nhé?

Và cô dẫn Sóc Nâu tới khu vườn nhỏ của mình ở sau nhà, nơi bố cô đã giao cho riêng cô chăm sóc. Khu vườn nhỏ xinh được rào lại bằng một hàng rào gỗ cũng nhỏ xinh, vốn chẳng có tác dụng ngăn cản ai bước vào, mà chỉ như một sự tô điểm cho cây cối bên trong. Khu vườn be bé, nhưng đầy hoa, thơm ngát, và duyên dáng một cách lạ thường. Sóc Nâu bước vào khu vườn, rồi ngồi xuống, rồi nằm xoài ra đất, nhắm mắt để nghe những tiếng chim hót, tiếng gió thổi qua những đám lá cây, hít hà mùi ẩm ẩm của đất, hương thơm của các loài hoa, và cảm thấy như đây chính là khu rừng của mình, cảm thấy bao nhiêu mệt mỏi những ngày qua tan biến hết. Chú cứ nằm như vậy cho đến khi mặt trời sắp lặn, thì mới từ biệt cô bé cùng anh Chó Vàng để quay về rừng, báo tin cho các bác Ong Thợ.

Vậy là nhờ những bông hoa trong khu vườn của cô bé, đàn ong đã kiếm được đủ mật. Chú Sóc Nâu đã xin được mật ong để đền cho đàn kiến, lương thực tích trữ cho mùa đông đã đầy kho. Nhưng rồi đợi mãi, đợi mãi, cả khu rừng đợi mãi mãi mãi mãi đến tận mùa xuân mà chẳng thấy tuyết đâu cả. Thế rồi các loài vật mới nhớ ra rằng, việc tích trữ lương thực đón mùa đông tuyết rơi chỉ là chuyện từ ngày tít mít xưa, khi họ vẫn còn ở khu rừng thật xa phía Bắc. Khi lâm tặc đã chặt trụi cả khu rừng, tất cả muôn loài đều phải kĩu cà kĩu kịt gánh gánh gồng gồng chuyển nhà biết bao nhiêu dặm đường xuống tận khu rừng phía Tây Nam xa xôi. Đây là xứ sở ấm áp, mùa đông tới cũng chỉ se se gió lạnh chút xíu, có bao giờ tuyết rơi đâu. Ấy thế mà hàng năm, các loài thú vẫn quên béng mất, giữ nguyên cái thói quen tích trữ lương thực cho mùa đông lạnh giá.

Rồi mỗi mùa đông qua, Sóc Nâu lại lớn hơn một chút, biết suy nghĩ hơn một chút, trải qua những điều thú vị ngày càng thú vị hơn, và chú ao ước một lần được nhìn thấy tuyết rơi thật chứ không phải chỉ nghe trong những câu chuyện được kể hàng đêm nữa.

Còn những người bạn ở nông trại, như anh Chó Vàng, anh Lợn, cô bé với khu vườn nhỏ, thỉnh thoảng Sóc Nâu vẫn quay lại để thăm và trò chuyện với họ. Cũng có lúc họ rủ nhau đi dã ngoại trong rừng, rồi rẽ vào chơi với Sóc Nâu. Sóc Nâu cũng lân la gặp gỡ, bắt chuyện với lão Chuột Già, rồi cả hai trở thành thân nhau lúc nào không biết. Lão Chuột cũng vì thế làm thân với cả anh Chó Vàng, cô bé và những người bạn khác, dần bớt phần phá phách trêu chọc mọi người. Thay vào đó, lão thường sử dụng sự nhanh nhẹn, thông minh của mình để nghĩ ra những cách giúp đỡ mọi người thật khéo léo và hiệu quả.

Sau này, sau này, sau này, cô bé, vốn thương yêu cây cối, đã đi tới một thành phố thật xa để học về cách chăm sóc và nuôi dưỡng cây. Cô đi khắp nơi để chữa lành những cái cây bị sâu, bệnh, trồng thêm thật nhiều cây xanh và vẫn luôn luôn chăm sóc những loài hoa ở mọi nơi mình tới. Thỉnh thoảng, cô lại quay về với khu vườn nhỏ của mình ở nông trại để ôn lại những ký ức tuổi thơ. Những khi cô đi vắng, Sóc Nâu cùng những người bạn vẫn thường lấy khu vườn làm nơi gặp gỡ, và tất cả cùng nhau tưới tắm, chăm bón cho cây cối trong vườn luôn xanh tươi và dịu dàng như cô chủ của nó đã từng làm. Và ong, và bướm và chim chóc cũng ghé lại nhảy múa, hát ca trong vườn, nơi lúc nào cũng luôn có những bông hoa đang nở.

Đó là cách câu chuyện này không bao giờ kết thúc./.


Đọc lại:

Theo dõi blog

6 Comments

  1. September 17, 2019
    Reply

    Kết truyện có vẻ hơi nhanh và hơi miễn cưỡng một chút ==

    • Thăng Long đệ bét kiếm
      September 17, 2019
      Reply

      ngồi bịa tiếp thì mình có thể bịa được mãi, nhưng mình chỉ hợp với những thứ ngắn tủn nhỏ xinh thôi, không viết ra được những gì lớn lao. Mình kết thúc ở cái chỗ mà mình nghĩ là nó nên dừng lại, còn tại sao ngắn thế đã dừng, thì có lẽ lại là một câu chuyện dài :))

      • September 17, 2019
        Reply

        thôi thì cứ cho là do ngẫu nhiên ngẫu hứng viết câu chuyện đi. =)))

        • Thăng Long đệ bét kiếm
          September 17, 2019
          Reply

          mục đích của mình khi bịa là bịa về những điều tốt đẹp sao cho không giáo điều, kể cho trẻ con nghe mà người lớn không thấy nhạt nhẽo dễ đoán, nên nó phải thật ngược đời nhảm nhí lãng xẹt, kể cả mở đầu lẫn kết thúc thôi.

          • September 17, 2019
            Reply

            À, thế thì có vẻ vui giống bộ truyện kể trc lúc đi ngủ của Toon Telegend đó. =))

  2. October 9, 2019
    Reply

    truyện dễ thương quá. :)

Quăng một viên đá/ Tặng một bông hoa ?